Khúc Dạo Đầu cho niềm vui và hy vọng (Chúa nhật 19 TN C)
Khúc Dạo Đầu cho niềm vui và hy vọng.
(CHÚA NHẬT 19 TN C – 2013)
Trước ngày Đại Hội Giới Trẻ Công Giáo lần thứ 28 tại thủ đô nước Brasil – Rio De Janeiro, mọi người đều lo lắng cho sự an toàn của ĐGH Phanxico. Bởi vì chính trong thời gian nầy, tại thủ đô Rio Janeiro đang có các cuộc biểu tình lớn. Thủ đô Rio lại là nơi có tỷ lệ tội phạm nhiều và phức tạp vào hạng nhất của Châu Mỹ La tinh. Trong khi ĐGH quyết định sẽ không dùng xe kính chắn đạn để gần gũi và tiếp xúc với dân chúng. Nhưng rồi, tất cả đều bình yên vô sự. ĐTC đã hoàn tất cuộc công du ngoài Rôma lần đầu tiên thành công tốt đẹp.
Chắc chắn, đây không thể là kết quả hoàn toàn do sức lực con người. ĐTC đã cầu nguyện và kêu gọi thế giới cầu nguyện cho cuộc ĐHGT nầy, và Chúa đã yêu thương nhậm lời. Đây chính là kết quả của niềm tin yêu phó thác của Dân Chúa, của Giáo Hội, của ĐTC.
Và đây, không chỉ là kinh nghiệm tâm linh của một người, một biến cố, một thời đại…mà là “câu chuyện dài” đã xảy ra, đã hiện thực trên thế giới nầy trải qua bao nhiêu ngàn năm ; từ những tháng năm ngút ngàn xa tắp mà ở đó Tổ Phụ Abraham đã quyết định lên đường, tiến về phía trước, một “phía trươc” bạt ngàn tăm tối và vô vọng, chỉ với một điểm tựa duy nhất là “Lời Hứa của Gia-vê Thiên Chúa”. Cũng thế, khi đứng trước một tương lai đen tối bấp bênh và đau thương bế tắc, khi Pharaon quyết định đè bẹp, áp chế…thì Môse cùng với dân Ít-ra-en đã lên đường, vượt qua trong niềm tin mãnh liệt về một miền Đất Hứa xa xôi…Và Thiên Chúa đã dẫn đưa họ về tới “bến mong chờ”.
Cuộc sống của chúng ta hôm nay, quả thật cũng đong đầy những bấp bênh và thử thách, những đe dọa và khó khăn. Có biết bao nhiêu gia đình, cuộc đời đã tan vỡ bất hạnh, vì không tìm thấy một điểm tựa, một niềm tin nào cho tương lai cuộc sống….
Như câu chuyện của bà mẹ trẻ Nguyễn Thị Mỹ Linh ở quận Bình Tân, Tp. HCM, vì quá bức xúc trước cảnh chồng nhậu nhẹt say sưa về mắng vợ đánh con, lại thêm quẩn bách vì nghèo túng, đã tuyệt vọng quyên sinh và giết luôn đứa con gái 2 tuổi vì không nỡ bỏ con lại một mình.
Hay như câu chuyện Bà Nguyễn thị Mỹ Nhân ở Cà Mau, vì nghèo túng, bệnh tật, đi vay tiền nghèo thì bị từ chối, đã thất vọng tìm tới cái chết để khỏi khổ chồng, khổ con…
Giả thử, những con người đó, có được một niềm tin vững chắc vào tình thương của Thiên Chúa, vào bàn tay quyền năng và chăm sóc của Ngài, chắc chắn họ đã vượt qua, để chịu đựng và từ từ xây dựng lại tương lai.
Điều đó đã được minh chứng cụ thể qua bao chứng từ sống động như câu chuyện của anh chàng không có tứ chi Nick Vujicic đã thu hút và thuyết phục hàng triệu người trên thế giới trong số đó có hàng trăm ngàn bạn trẻ Việt Nam từ ngày 22-26/5 vừa qua từ Sài Gòn đến Hà Nội. Sở dĩ anh đã vượt lên số phận để làm chủ cuộc đời và trở thành con người vĩ đại có ích cho xã hội vì anh đã vững niềm tin và phó thác cuộc đời cho Thiên Chúa.
Thế nhưng, không phải tự nhiên là có được niềm tin mãnh liệt như thế. Chính Đức Ki-tô, để chiến đấu và chiến thắng những cơn cám dỗ hầu đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa và Lời quyền năng của Ngài, đã phải ăn chay trường suốt 40 ngày trong hoang mạc. Cũng vậy, để có một Đất Hứa chan hòa sửa và mật, dân Ít-ra-en đã phải nằm gai nếm mật suốt 40 năm trường trên con đường dài xuyên qua Sa Mạc. Cũng vậy, anh chàng khuyết tật Nick đã phải phấn đấu với bao thử thách đau khổ từ trong chính tâm hồn tới xã hội chung quanh, chiến thắng những cơn cám dỗ thất vọng muốn tự tử khi biết lắng nghe tiếng nói của Thiên Chúa để vươn mình lên, vượt qua và đứng vững.
Tin Mừng Luca hôm nay cũng muốn giới thiệu cho chúng ta chính những lời dạy khôn ngoan của Chúa Giêsu. Đó là đừng sợ hải. Hãy khôn ngoan đầu tư cuộc sống cho một tương lai vĩnh hằng và những giá trị vĩnh cửu trong khi khôn ngoan và tỉnh thức trước tiếng gọi và ý định nhiệm mầu của Thiên Chúa.
Sứ điệp Phụng Vụ hôm nay thật là thích hợp cho Năm Đức Tin nầy, là năm để mọi người Ki-tô-hữu chúng ta canh tân và củng cố niềm tin, một đức tin, có thể đã già nua, cằn cỗi, yếu mềm và sai lệch, khiến chúng ta lèo lái cuộc đời như con thuyền đang lệch hướng.
Đức Thánh Cha Bênêđictô đã mượn lời của Thánh Phêrô Tông Đồ để nói với chúng ta về việc canh tân và củng cố đức tin trong Tự Sắc Porta fidei của Ngài :
“Anh em sẽ được hớn hở vui mừng, mặc dầu còn phải ưu phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách. Những thử thách đó nhằm tinh luyện đức tin của anh em là thứ quý hơn vàng gấp bội, – vàng là của phù vân, mà còn phải chịu thử lửa. Nhờ thế, khi Đức Giêsu Kitô tỏ hiện, đức tin đã được tinh luyện đó sẽ trở thành lời khen ngợi, và đem lại vinh quang, danh dự. Tuy không thấy Người, anh em vẫn yêu mến, tuy chưa được giáp mặt mà lòng vẫn kính tin. Vì vậy, anh em được chan chứa một niềm vui khôn tả, rực rỡ vinh quang, bởi đã nhận được thành quả của đức tin, là ơn cứu độ con người” (1 Pr 1, 6-9).
Và Đức Thánh Cha đã kết thúc văn kiện nầy bằng những lời sau :
“Các Kitô hữu cảm nghiệm niềm vui và đau khổ. Biết bao vị thánh đã từng trải qua nỗi cô đơn! Biết bao tín hữu, kể cả ngày nay, bị thử thách vì Thiên Chúa vẫn im lặng trong khi họ muốn được nghe lời Người an ủi! Những thử thách của cuộc sống, đang khi giúp chúng ta hiểu được mầu nhiệm Thập giá và dự phần vào đau khổ của Chúa Kitô (x. Cl 1, 24), là khúc dạo đầu cho niềm vui và hy vọng mà đức Tin dẫn đến: “Khi tôi yếu đuối, chính là lúc tôi mạnh mẽ” (2 Cr 12, 10). Chúng ta vững vàng tin tưởng mạnh mẽ Chúa Giêsu đã chiến thắng cái ác và sự chết. Với niềm tín thác, chúng ta trao phó bản thân cho Chúa: Chúa hiện diện giữa chúng ta và chiến thắng quyền lực của ác thần (x. Lc 11, 20) và Giáo hội, cộng đoàn hữu hình của lòng Chúa thương xót, ở lại trong Chúa như dấu chỉ giao hòa rõ rệt với Chúa Cha.
Chúng ta hãy phó thác thời điểm ân sủng này cho Mẹ Thiên Chúa. Mẹ được tuyên xưng là “Có phúc vì đã tin” (Lc 1, 45).
Như vậy, trong ánh nhìn đức tin của người Ki-tô hữu, mọi sự trên đời nầy, trong cuộc hiện hữu nầy, cho dù đắng cay và thử thách, cho dù mất mát đau thương, cho dù đau buồn khổ cực…tất cả chỉ là khúc dạo đầu cho niềm vui và hy vọng mà đích đến chính là vinh quang của Nước Trời. Amen.